[ Tokyo Revengers ] - [ End Of Life ]
  • Bừng tỉnh giữa liên hồi ký ức cũ kỹ mà em nghĩ cả đời này em không quên được. Cái trần trắng tinh của bệnh viện chính là thứ đầu tiên em nhìn thấy rồi tiếp theo là mẹ em đang ngồi gần giường hai tay cầm tay cô đầy thành kính*.
  • Thành kính* ở đây nghĩ là sự thiết tha - mong cầu.
  • Em thấy thế khóe mắt đau rát do khóc kí bỗng ầng ậng nước. Mà mẹ em không biết vì sao lại phát giác ra được, liền bừng tình nhìn cô con gái " mít ướt ". Bà luống cuống nhìn em rồi lại từ từ vươn tay gạt đi những giọt nước mắt đang bắt đầu rơi kia.
  • Mẹ em
    Mẹ em
    "Con gái, sao con lại khóc? Có chuyện gì sao? Hôm qua con vẫn còn tươi cười rất nhiều khi vào được ngôi trường theo ý muốn của con mà?".
  • Nghe đến đây, em điếng người. Hôm qua là vừa vào ngôi trường đó ư? Khuôn mặt em tái nhợt không chút sắc hồng hào, cổ họng thì khô khốc. Em khẽ nắm lấy tay mẹ định cất lời ý muốn rời khỏi ngôi trường đó, nhưng rồi em lại chần chừ.
  • Em.. Em muốn báo thù.
  • Thật ra thì ý muốn này không hẳn là lớn, vì em cho rằng là do bản thân qua yếu đuối nên mới trở thành như vậy. Nhưng rồi, em lại cảm thấy uất nghẹn làm sao. Vậy là những điều tồi tệ từ lúc chưa trùng sinh điều không là gì ư?
  • Tuy rằng bây giờ em chưa hề có oán hận với nàng ta, nhưng cơn đau kia làm sao có thể bỏ qua? Mẹ em nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy rồi nói:
  • Mẹ em
    Mẹ em
    Con gái, sao con lại khóc? Có chuyện gì sao? Hôm qua con vẫn còn tươi cười rất nhiều khi vào được ngôi trường theo ý muốn của con mà?
  • Nghe đến đây, em điếng người. Hôm qua là vừa vào ngôi trường đó ư? Khuôn mặt em tái nhợt không chút sắc hồng hào, cổ họng thì khô khốc. Em khẽ nắm lấy tay mẹ định cất lời ý muốn rời khỏi ngôi trường đó, nhưng rồi em lại chần chừ.
  • Em.. Em muốn báo thù.
  • Thật ra thì ý muốn này không hẳn là lớn, vì em cho rằng là do bản thân qua yếu đuối nên mới trở thành như vậy. Nhưng rồi, em lại cảm thấy uất nghẹn làm sao. Vậy là những điều tồi tệ từ lúc chưa trùng sinh điều không là gì ư?
  • Tuy rằng bây giờ em chưa hề có oán hận với nàng ta, nhưng cơn đau kia làm sao có thể bỏ qua? Mẹ em nhìn khuôn mặt tái nhợt ấy rồi nói:
  • Mẹ em
    Mẹ em
    Con gái?
  • Em nghe thế thì giật nảy mình, thoát khỏi suy nghĩ quay lại thực tại.
  • " Em "
    " Em "
    Con chỉ là có một giấc mơ.. Về việc cha mẹ bỏ rơi con mà thôi
  • Nói đến chữ " bỏ rơi con mà thôi ". Lòng em không thể không quặn đau từng hồi, mẹ em nghe thế thì khẽ thở phào rồi vòng hai tay qua ôm lấy em rồi vỗ về.
  • Mẹ em
    Mẹ em
    Con gái, cha lẫn mẹ sẽ chẳng bao giờ làm những điều đó đâu
  • Em nghe thế khẽ cười, mẹ em đã nghĩ sai nghĩa câu nói ấy. " Bỏ rơi " ở đấy chính là từ biệt cõi người, từ biệt cõi người khi em vừa lên 16. Nhưng rồi em chỉ đơn giản bỏ qua suy nghĩ đó, nhẹ nhàng nói:
  • " Em "
    " Em "
    Mẹ, con thèm Katsudon
  • Mẹ em
    Mẹ em
    Mẹ em nghe thế thì khẽ xoa đầu em rồi đáp bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng.
  • Mẹ em nghe thế thì khẽ xoa đầu em rồi đáp bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng.
  • Mẹ em
    Mẹ em
    Thế con ở đây một mình được chứ? Mẹ sẽ làm cho con ăn ngay ngày hôm nay
  • Lắc đầu, em khẽ vân vê chiếc nhẫn màu bạc trên ngón giữa của mình. Ăn Katsudon* để chiến thắng nàng ta, chứ món gì từ tay mẹ nấu.. Em đều thèm nó cả.
  • Katsudon* là một món ăn rất phổ biến ở Nhật Bản thường được các học sinh ăn trước các kì thi, bởi ý nghĩa chiến thắng của nó.
  • ...
  • Để có thể nói em chính là một học sinh giỏi, và thậm chí em đã vượt lớp mà thay gì học năm cuối trường trung học thì em đã lên hẳn năm nhất cao trung Fujihaka. Ngôi trường này có thể nói chính là một trong những cao trung mà chúng tôi muốn vào nhất.
  • Một phần muốn vào đây là vì thiết bị nới đây tiên tiến khiến cho việc học lẫn thực hành có thể diễn ra tốt đẹp. Một phần là do các giáo viên đều là những người tài giỏi, có kinh nghiệm phong phú. Và cuối cùng chính là vì nơi đây rất đẹp, đãi ngộ cho học sinh vô cùng đa dạng.
  • Ban đầu, em muốn vào đây là vì nghe rằng thầy cô rất giỏi. Nhưng bây giờ, cái lý do để em đứng trước cánh cổng trường này chính là vì trả thù.
  • - 639 -
  • Author
    Author
    Trời đầy sao, cảm ơn vì bạn đã chọn ngôi sao này mà theo dõi nó <3
14
Chương II